Blue và Sky, Đăng Anh và Hùng Anh vốn nổi tiếng là “hai anh em ít lời” nhất sân. Chạy nhanh, sút chắc, bóng trong chân thì linh hoạt bao nhiêu, ngoài đời lại lạnh lùng bấy nhiêu. Mọi người thử bắt chuyện, đáp lại chỉ là một ánh mắt nhìn rụt rè… rồi im thin thít.
Cho tới hôm Blue ngã, trầy đầu gối. Cậu bé mặt nhăn nhó xin ra ngoài, vẫn giữ phong cách “ít nói”: chẳng thèm mô tả, chỉ chỉ tay vào vết đau. Thay vì động viên bằng lời nói, Cô Quản Lý Lớp chỉ lặng lẽ lấy băng cá nhân, dán cẩn thận vào vết thương của cầu thủ nhỏ. Và bất ngờ thay, Blue khẽ gật đầu cười, ánh mắt mềm lại. Không phải bàn thắng nào, mà chính khoảnh khắc đó mới là “bàn thắng” đẹp nhất: một đứa trẻ lạnh lùng bắt đầu tin tưởng, bắt đầu mở lòng.
Từ hôm ấy, hai anh em Blue – Sky dường như cởi mở hơn, chịu chia sẻ hơn. Hóa ra, mạnh mẽ không phải lúc nào cũng gồng mình nói “không đau”, mà đôi khi chỉ cần một miếng băng dính nhỏ, để nhắc rằng: luôn có người ở bên khi mình ngã. Trên sân bóng, kỹ thuật có thể rèn bằng tập luyện. Nhưng sự tin tưởng và gắn kết, đôi khi lại bắt đầu từ một điều rất giản dị.
Xem & tải toàn bộ hình ảnh chất lượng HD tại đây.
album ảnh liên quan
Xem các album Hồ Chí MinhMời phụ huynh điền thông tin đăng ký dưới đây
Đăng ký thành công